Tống biệt hành

Một bước đường xa, xa biển khơi / Mấy trùng sương mỏng nhuộm tơ trời / Thuyền chưa ra bến

Chiếc ô thiền!

Ô này tên gọi tình thương / Che con trước những nhiễu nhương cuộc đời/ Trước bao thuận nghịch, đổi

Bến thời gian

Mới cuối thu mà trời đã lạnh, lạnh cả nhân gian và cả lòng người. Cơn gió đầu đông thấm

Đợi đến bao giờ

Chẳng phải bây giờ thì là bao giờ?/ Em hãy nói đi một lời từ ái/Lời nói dịu hiền sẽ

Nắng sau mùa bão

Miên mười sáu tuổi, khô gầy như cái cây cao su đến kỳ rụng lá ở khu vườn phía bên

Mẹ ngồi niệm Phật

Mẹ ơi! Có giấy bút nào con viết hết về tình cha mẹ. Tình thương của cha mẹ cao hơn

Phật trong con

Từ cái thuở nhỏ xíu con đã được Ngoại dắt lên chùa lễ Phật vào những ngày trăng rằm mỗi

Giọt lệ cành dương

Con quì im lìm cúi mặt, trước tượng Quan Âm lộ thiên cao sừng sững. Bỗng từ đâu giông tố

Chút tình thôi

Quá khứ đi rồi, tương lai ảo mị / Hiện tại nào làm bến đỗ thời gian/ Chút tình thôi,

Bồ đề nhí

Như thường lệ, sau giờ điểm tâm sáng, tiểu Ngọc đều ra khoảng sân rộng trước đài Quan Âm đọc

Người “bạn” già

Trong cuộc sống, khi chúng ta biết tôn trọng những điều tưởng như bình thường, giản dị cũng là lúc

Lòng từ bi còn kém

“Một sự bố thí đúng Pháp, là sự bố thí phát xuất từ lòng thương vị tha và tự nguyện,

Chuyện chiếc chuông chùa

…Những ánh mắt ngơ ngác nhìn nhau, lặng lẽ, im lìm…Chánh điện chùa hôm nay bỗng dưng quá rộng, thành