Mẹ hiền Quán Thế Âm
Rồi tháng ngày qua… nhìn con thơ
Đứa giàu, đứa khổ, đứa bơ vơ…
Đứa đẹp, đứa hiền… vui nhịp sống
Dữ hung, quấy ác… quả đang chờ!
Mỗi sáng, mỗi chiều những đứa con
Quỳ bên chân mẹ lạy cầu mong
Mẹ ơi! Mẹ hỡi! Ban ân phước
Cứu độ con thơ khổ hãy còn!
Mẹ đứng an nhiên giữa đất trời
Nắng mưa sương gió mẹ đều vui
Thương con kham nhẫn gian nan chịu
Gánh vác cho con những ngậm ngùi!
Mẹ thương con vô cùng vô tận
Ánh mắt từ bi… thấu ruột gan
Thân khẩu ý ngày ngày tạo tội
Sợ khổ… cầu xin mẹ cứu nan!
Thương con quá… vô minh nghiệp chướng
Tu thì không, quấy ác ưa làm
Nhân quả xấu làm sao khỏi được?
Con thơ ơi! Hãy sớm hồi tâm!
Mẹ thương con… nhưng con phải nhớ
Trồng bắp khoai, có bắp khoai ăn
Trồng cay đắng… có ngày hưởng quả
Chân lý công bằng… khó tránh quả nhân.
Mẹ thương con nhưng con phải nhớ:
Giữ gìn thân – khẩu – ý hiền lành
Tu là tập, bỏ dần nghiệp ác
Tự thắng lòng theo nẻo thiện sanh.
Mẹ thương con nhưng con phải nhớ:
Tu là hiền, bỏ dữ… sân si
Thắng tự ngã, tham lam, tật đố
Không ganh hờn, dèm xiểm phân ly!
Mẹ thương con nhưng con phải nhớ:
Tự ái, xan tham khổ muôn đời
Muốn hết khổ xa lìa tận gốc
Mẹ dìu con khỏi chốn chơi vơi!
Mẹ thương con – Con về với mẹ
Nước thùy dương rưới mát lòng con
Mỗi giọt thấm lòng con dịu lại…
Giữa biển đời – Con ngộ từng cơn!
Mẹ thương con – Con gắng hồi tâm
Tự tỉnh thức lòng mình soi sáng
Tự tỉnh thức lòng mình thiền quán
Sắc thinh hương vị xúc… vô thường!
Mẹ thương con – Con về với mẹ
Dừng đi con… vạn nẻo phù du
Dừng đi con… muôn ngàn tội lỗi
Ngũ uẩn giai không… sạch bụi mù!
Mẹ thương con – Con về bên mẹ
Tỉnh thức là bờ – Bến giác xưa
Chân tánh cũ… tâm linh nhàn hạ
Nét đẹp hồn nhiên – Tánh Phật thừa!