Nghe pháp có lợi lạc gì?
Pháp chính là cách thức, con đường, phương pháp, đạo lý để khai mở sự u mê của tâm thức, có khả năng chuyển hóa khổ đau để nhận thấy sự an lạc, giải thoát. Chính vì thế, là người Phật tử khi có pháp hội thì nên đến để nghe thường xuyên.
Khi nghe pháp thường xuyên, chúng ta sẽ được nghe những điều chưa nghe thấy, hiểu được nhiều điều trong cuộc sống. Cụ thể có nhiều điều mình chưa biết nhưng được nghe quý Thầy giảng pháp sẽ khiến bạn hiểu thêm.
Lưu ý, khi Phật tử đi nghe giảng pháp cần có tâm quý kính, khát khao, thấy hạnh phúc, thích thú thì pháp mới vào dễ. Qua những buổi giảng pháp, quý Thầy đưa đến cho các Phật tử nhiều kiến thức giá trị, nhiều lợi ích về mặt tu tập, về tâm linh, tri thức trong cuộc sống.
Ngoài ra, khi nghe pháp còn đem đến lợi ích là hướng con người đến những hành động tốt đẹp. Bạn sẽ cảm thấy hiểu rõ hơn những điều còn chưa rõ ràng, sáng tỏ những điều mình đã nghe, đã biết. Từ đó giúp chúng ta khai mở trí tuệ, tỏ ngộ chân tâm, vững bước con đường học Phật.
Mỗi người khi nghe chánh pháp sẽ luôn hướng đến hành động thiện lành, tốt đẹp, làm cho cuộc sống hạnh phúc hơn. Bạn sẽ xóa tan những ý nghĩa xấu xa, sầu muộn mà luôn hướng về điều thiện, điều tốt đẹp.
Khi chưa hiểu pháp, chưa thấy được lợi ích của việc tu tập thì có thể chúng ta sẽ hoài nghi Phật Pháp. Tuy nhiên, nếu bạn thành kính nghe pháp thì những điều hoài nghi sẽ dần được dứt trừ. Nhờ thường xuyên nghe giúp đoạn trừ nghi ngờ cho bản thân, tăng thêm lòng tin vào Phật pháp.
Cuối cùng, lợi ích của nghe pháp chính là giúp cho tâm mình được tịnh tín, sạch, lòng tin đầy đủ. Chúng ta tin tưởng vào pháp giáo của Phật không một chút nghi ngờ thì công đức mới viên mãn. Còn khi niềm tin nhuốm màu thế tục, có sự tính toán, sự tham, sân thì công đức chưa thành.
Nghe pháp để có nhận thức đúng đắn về Chánh pháp là một trong những nhiệm vụ cơ bản của người con Phật. Trong năm lợi ích của nghe pháp mà Phật đã nêu trên không ngoài mục đích nghe để hiểu, hiểu để tin và tin hiểu để thực hành. Một Phật tử nếu chỉ đơn thuần có niềm tin vào Tam bảothì chưa đủ, ngoài niềm tin thì bắt buộc phải có sự hiểu biết chính xác, sâu sắc về giáo pháp. Vì rằng, niềm tin theo quan điểm của Thế Tôn phải là tịnh tín, tức do hiểu biết mới có niềm tin. Nếu tin mà không hiểu thì đồng nghĩa với sự phỉ báng, là mê tín. Do vậy, người con Phật phải thường xuyên nghe pháp; nghe pháp để tu học nhằm hoàn thiện tự thân và để hoằng pháp lợi sanh.
Đức Tuệ