Nhập Niết bàn: Sự viên mãn của con đường Trung đạo
Nhập Niết-bàn không phải là một sự chấm dứt, mà là sự viên mãn của Trung đạo. Đức Phật đã thể hiện điều này trong cách Ngài sống, giảng dạy và nhập diệt. Trung đạo là con đường giúp con người vượt qua mọi cực đoan để đạt đến trí tuệ và giải thoát. Đó cũng chính là thông điệp mà Đức Phật để lại cho nhân loại: hướng đến sự cân bằng, tỉnh thức và từ bi trong từng giây phút của cuộc đời.
Niết-bàn và Trung đạo trong tư tưởng Phật giáo
Niết-bàn (Nirvāṇa) là đích đến tối hậu của người tu tập Phật giáo, nơi chấm dứt khổ đau và luân hồi. Tuy nhiên, cách thức đạt đến Niết-bàn và bản chất của trạng thái này đã được giải thích khác nhau trong các truyền thống Phật giáo. Một trong những cách hiểu quan trọng nhất là thông qua Trung đạo, con đường vượt lên trên hai cực đoan: hưởng thụ dục lạc và khổ hạnh ép xác.
Niết-bàn không phải là một nơi chốn hay một cảnh giới cụ thể, mà là trạng thái tâm thức hoàn toàn giải thoát, không còn bị chi phối bởi vô minh và phiền não. Trong tư tưởng Phật giáo, đạt được Niết-bàn đồng nghĩa với việc chấm dứt hoàn toàn mọi nguyên nhân dẫn đến sinh tử luân hồi, tức là đoạn trừ tham, sân, si. Tuy nhiên, cách tiếp cận Niết-bàn không phải là thông qua những phương thức cực đoan, mà là nhờ vào sự thực hành Trung đạo một cách bền bỉ và đúng đắn.

Trung đạo – Con đường thực chứng của Đức Phật
Khi còn là Thái tử Tất-đạt-đa (Siddhārtha Gautama), Đức Phật đã kinh qua cả hai con đường: sống trong xa hoa nơi cung điện và thực hành khổ hạnh cùng các đạo sĩ. Ngài nhận ra rằng cả hai con đường này đều không đưa đến giác ngộ. Từ đó, Ngài đề xướng con đường Trung đạo (Majjhimāpaṭipadā), không nghiêng về khổ hạnh quá mức cũng không rơi vào hưởng thụ dục lạc.
Trung đạo là sự thực chứng của Đức Phật sau quá trình tu tập và thiền định sâu xa. Sau khi từ bỏ khổ hạnh, Ngài đã đạt được giác ngộ dưới cội Bồ-đề và nhận ra rằng Trung đạo chính là con đường duy nhất để đi đến Niết-bàn. Trung đạo không có nghĩa là đi giữa hai thái cực một cách máy móc, mà là sự hiểu biết thấu triệt về bản chất của mọi pháp, để không rơi vào cực đoan nào, từ đó đạt đến sự an lạc tuyệt đối.
Trung đạo và Bát Chánh Đạo
Trung đạo không chỉ là sự cân bằng giữa hai thái cực, mà còn được cụ thể hóa qua Bát Chánh Đạo (Aṣṭāṅgika Mārga), gồm tám yếu tố giúp người tu tập đạt Niết-bàn: Chánh kiến, Chánh tư duy (Trí tuệ); Chánh ngữ, Chánh nghiệp, Chánh mạng (Giới hạnh); Chánh tinh tấn, Chánh niệm, Chánh định (Thiền định).
Bát Chánh Đạo là phương pháp thực tiễn để hành giả duy trì sự thực hành đúng đắn, tránh xa hai cực đoan và từng bước đạt đến giải thoát. Mỗi yếu tố trong Bát Chánh Đạo đều đóng vai trò quan trọng trong việc giúp hành giả sống theo Trung đạo và không bị rơi vào cám dỗ của những ham muốn thế gian hoặc khổ hạnh cực đoan.
Niết-bàn: Giải thoát tuyệt đối hay sự chuyển hóa tâm thức?
Trong Phật giáo Nguyên thủy, Niết-bàn được mô tả là sự dập tắt hoàn toàn của tham, sân, si, đưa đến sự chấm dứt tái sinh. Đây là quan điểm dựa trên sự chấm dứt của mọi phiền não, giúp hành giả không còn bị cuốn vào vòng luân hồi sinh tử.
Tuy nhiên, trong Phật giáo Đại thừa, Niết-bàn không phải là một trạng thái biệt lập khỏi thế gian, mà chính là sự viên mãn của tâm thức, nơi người giác ngộ sống với tâm bình đẳng, vô ngã và từ bi. Một vị Bồ-tát có thể đạt Niết-bàn ngay trong đời sống thế gian, tiếp tục hành Bồ-tát đạo để cứu độ chúng sinh mà không bị ràng buộc bởi sinh tử.
Nhập Niết-bàn và sự viên mãn của Trung đạo
Đức Phật đã từng nhắc nhở đệ tử rằng: “Hãy tự mình thắp đuốc lên mà đi, lấy Chánh pháp làm ngọn đèn soi đường.” Lời dạy này thể hiện sự viên mãn của Trung đạo: không rơi vào cực đoan đoạn diệt hay vĩnh cửu, mà là sự tiếp nối của Chánh pháp qua hành động tỉnh thức của mỗi cá nhân.
Nhập Niết-bàn không có nghĩa là Đức Phật không còn tồn tại, mà đó là sự an trú trong chân lý vĩnh hằng. Đức Phật để lại con đường Trung đạo để chúng sinh có thể tiếp tục đi theo, hướng đến sự giác ngộ thực sự.
Niết-bàn trong quan niệm Đại thừa
Phật giáo Đại thừa, đặc biệt qua các kinh điển như Kinh Pháp Hoa và Kinh Hoa Nghiêm, nhấn mạnh rằng Niết-bàn không tách rời khỏi sinh tử. Một bậc giác ngộ có thể đạt Niết-bàn ngay giữa thế gian, mà không cần phải rời bỏ cuộc đời. Quan niệm này phản ánh tư tưởng Trung đạo giữa sinh tử và Niết-bàn, không rơi vào chủ nghĩa hư vô cũng không chấp vào sự tồn tại vĩnh viễn.
Điều này cũng được thể hiện rõ qua tư tưởng “Bất sinh bất diệt” của các vị Bồ-tát. Họ nhập Niết-bàn nhưng vẫn tiếp tục hóa thân để cứu độ chúng sinh, điều này khẳng định rằng Niết-bàn không phải là sự biến mất mà là sự hiện diện dưới một dạng khác, một dạng hoàn toàn thoát khỏi mọi ràng buộc.
Ứng dụng của Trung đạo trong đời sống
Hành giả cần giữ sự cân bằng giữa thực hành giới, định, tuệ mà không rơi vào giáo điều hoặc buông thả. Đức Phật đã cảnh báo rằng nếu dây đàn quá căng sẽ đứt, nhưng nếu quá chùng sẽ không phát ra âm thanh. Do đó, thực hành Trung đạo giúp người tu duy trì sự tinh tấn mà không bị kiệt sức hoặc nản lòng.
Không chỉ trong tu tập cá nhân, Trung đạo còn có ý nghĩa sâu sắc trong xã hội hiện đại: trong quan hệ giữa con người, tránh cực đoan của cố chấp và buông xuôi; trong kinh tế, tránh xa hoa quá mức cũng như lối sống nghèo khổ cực đoan; trong giáo dục, kết hợp giữa lý thuyết và thực hành, không thiên lệch về một phía.
Nhập Niết-bàn không phải là một sự chấm dứt, mà là sự viên mãn của Trung đạo. Đức Phật đã thể hiện điều này trong cách Ngài sống, giảng dạy và nhập diệt. Trung đạo là con đường giúp con người vượt qua mọi cực đoan để đạt đến trí tuệ và giải thoát. Đó cũng chính là thông điệp mà Đức Phật để lại cho nhân loại: hướng đến sự cân bằng, tỉnh thức và từ bi trong từng giây phút của cuộc đời.
*Tác giả: Nguyễn Văn Tiếng (Pháp danh: Ngộ Minh Chương) – GV giảng dạy Ngữ văn THPT, học viên Cử nhân Phật học Từ xa – Khóa X – Học viện Phật giáo Việt Nam tại TP. HCM.
Ngộ Minh Chương