Thư gửi má
Nơi con có vài hạt sương đêm, có gió, và nơi con cũng có thương nhớ, có bình yên, có kỷ niệm dâng đầy.
Má ơi! Cho con gọi má, tiếng má thân thương của người phụ nữ nghèo lam lũ miền sông nước. Tiếng má mà ngày xưa con vùng vằng không gọi, đã bao lần con hỏi sao má không dạy con kêu bằng “Mẹ” như mấy đứa bạn nơi phố thị vẫn hay gọi, tiếng má quê gần chết! Vậy mà hôm nay, khi đã khinh qua bao tuế nguyệt, bao ấm lạnh nhân gian, con lại thấy tiếng má sao thân thương quá đỗi.

Ảnh minh hoạ.
Má biết không? Từ sâu thẳm nơi trái tim, con luôn thầm cảm ơn má đã hiểu và bao dung, đã cho con cái quyền được tự do, cho con thoát ra cái quy luật ngàn đời của xã hội: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng”, má chấp nhận có cô con gái đi ngược dòng của nhân sinh mang trong mình tình yêu vạn loại, không còn là một nữ nhi sống trong yêu ghét tầm thường bé nhỏ của kiếp nhân sinh.
Xin lỗi má! Với những chuỗi ngày mải miết chạy theo bao lấp lánh, hào nhoáng của cám dỗ. Khi sực nhớ ra quay đầu lại thì má đã tụt lại quá xa, và có lẽ chỉ còn vài dấu chân in trên nền cát vô thường của thời gian.
Con biết! Má không phải là người phụ nữ có tri thức, những con chữ tưởng chừng như đơn giản vậy mà đối với má cũng xa lạ. Má chỉ là người phụ nữ quê, quanh năm sống cùng mùi tanh của biển cả, từng giọt mồ hôi nơi vầng trán cũng mặn chát vị cơ hàn, hình ảnh một người má buôn bán tảo tần nơi bến nước sông quê, luôn khắc sâu nơi tâm trí một đứa trẻ đang hình thành bộ nhớ hoàn chỉnh, và ngày ấy đau đáu trong lòng đứa trẻ năm nào cũng là sự tự ti cùng chúng bạn, tự ti khi có một người má chưa một lần viết trọn được tên mình. Vậy mà, khi biết được, má không chấp, má không để bụng, má thấu hiểu, má vẫn âm thầm cố gắng để tiếp cận và thích nghi với bậc thềm mà con đang từng bước đi lên.
Thế nên vì con, má tập tành đánh vần từng câu Kinh, nghe những bài pháp, má nói chỉ vì má muốn biết nhiều hơn về con đường mà con gái của má đang đi. Và rồi, má thấy được hình ảnh của Đức Phật thật đẹp, cả những vị xuất trần thượng sĩ cũng thật thanh cao đã làm má thêm phần an lòng khi gửi con cho những vị ấy.
Con nhớ! Ngày ấy, ngày bước chân vào ngôi nhà xuất thế, mải nhìn bóng dáng từ bi của Phật mà đôi khi con đã quên mất bước đi của má, những bước chân mang nặng cơm áo gạo tiền, những bước chân chậm chạp trên miền nhân gian. Nhưng rồi, má vẫn ở đó, âm thầm lùi về sau làm vị hộ pháp đắc lực nhất cho con, là cội tùng bách ngàn năm yên tĩnh cho con tựa vào mỗi khi bước chân du sĩ mỏi mệt nơi đường trần nhân thế. Phải chăng con người luôn vậy, phải mất gần hết mới giật mình nhận ra mình đã mất, phải đến khi chứng kiến cảnh người thân mất đi mới giật mình nhận ra đã mất một người. Đâu biết chúng ta đang mất họ từng ngày, mỗi ngày cơ thể phải lão hóa thêm một chút, mỗi ngày con đường phía trước giảm bớt một bước chân.
Hôm nay, trăng mười bốn đã dần tròn vành, ánh trăng như chiếu soi từng mảnh kí ức của những ngày vụng về thuở ấu thơ. Má ơi! Thế gian có biết bao ngôn từ đẹp đẽ, nhưng ngay giây phút này con chỉ muốn dâng lên má đôi lời sám hối chân thành nơi tận sâu trong góc con tim. Má ơi! Đời này của con vì có má mang nặng những ưu tư nên con luôn có cuộc sống vô lo vô nghĩ, vì có má nên thế gian đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều trong mắt con, vì có má giông bão cuộc đời con dừng lại trên đôi vai hao gầy. Cảm ơn má đã một đời lặng lẽ vì con.